Tiểu Thuyết Ôm Tim Anh Bỏ Chạy Chapter 3

Chương 3: Mưa

Con hẻm nhỏ choàng tỉnh khi những chiếc xe máy đầu tiên qua lại bóp còi tin tin. Các bà các cô kéo cổng roèn roẹt, bước ra khỏi nhà để cùng đi tập thể dục và đi chợ sớm. Má Bảo cũng lục tục dậy kéo cửa sắt ken két, dắt xe máy ra quàng giỏ xách lên tay lái rồi kéo cửa sắt lại, bấm tách cái ổ khóa to đùng sau đó mới yên tâm đi chợ. Bảo muốn ra khỏi nhà tầm giờ này thì chỉ có một cách là trèo tường qua nhà bé Trúc đi ké cửa nhà nó. Mấy năm cấp ba, nếu học buổi sáng, cô vẫn trèo tường suốt. Nhiều bận, con nhỏ ham ngủ kêu rát cả cổ mãi nó mới chịu dậy. Dĩ nhiên sau đó Bảo trễ học phải trèo tường vào trường, còn không thì chờ mấy thằng bạn cũng đi trễ làm thang cho cô leo qua. Bây giờ thì chẳng thể gượng dậy nổi trước khi má về, cô thường viết tới bốn hay năm giờ sáng mới trèo lên giường ngủ một mạch tới quá trưa.

Tối hôm qua Bảo viết được thêm khoảng chục trang cho cuốn tiểu thuyết thứ ba, và cô thực sự rất muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao chót vót nhưng tiếng chuông điện thoại bàn cứ reo liên hồi như kẻ phá bĩnh đáng ghét.

Bảo ngồi bật dậy, vò mái tóc rối xù, tức tối cầm ống nghe lên: Alo?

– Hi, my girl! Sao bà tắt máy hoài vậy?

Nhận ra giọng của người ở đầu dây bên kia, một tên rất hay khủng bố giấc ngủ của mình, Bảo gầm gừ trong điện thoại: Tôi đang hối hận muốn chết vì tối qua lại quên rứt dây điện thoại ra. Thôi nha! Tôi cúp máy đây. Cắt!

Cúp máy cái rụp, Bảo giật phăng dây điện thoại rồi nằm phịch xuống giường. Được giây lát thì lại nghe tiếng chuông điện thoại bàn réo vang nhà. Lần này là cái điện thoại ở dưới quán. Bảo nhảy khỏi giường chạy rầm rập xuống cầu thang cầm điện thoại lên hét toáng: Gọi gì gọi hoài? Sao ông rãnh quá vậy?

– Trời đất ơi! Con nhỏ kia! Mày la cái gì dữ vậy? Điếc tai quá!

Nghe giọng dì Tư chuyên bỏ bún cho quán càm ràm trong điện thoại, Bảo lúng túng, chuyển tông nhỏ nhẹ: Dạ, con chào dì Tư! Tại có thằng khùng kia cứ nhá mày hoài. Dì gọi có chuyện gì không dì Tư?

– Sáng nay thằng nhỏ giao bún bị bệnh nên chút mày ghé qua lấy được không?

– Dạ, được dì.

Cúp máy, Bảo lầm bầm chửi thằng bạn đang ở đảo quốc sư tử. Già đầu rồi mà cứ làm mấy trò trẻ con. Bộ chọc phá người khác vui đến vậy sao?

Cô và Đại trước là bạn thân, sau đó là người yêu, hết yêu rồi lại quay trở lại làm bạn thân. Nhiều đứa bạn hỏi sao tụi bay quay về tình bạn như cũ được hay vậy. Tụi nó một khi đã chia tay người yêu là không thể trở lại như trước khi yêu nhau được nữa, tan bèo rã đám, chàng rẽ trái, nàng rẽ phải. Bảo nghĩ có lẽ là vì cơ bản cả hai chẳng yêu nhau như những cặp đôi khác, tình cảm cứ lưng chừng nên khi hết muốn chung đôi vẫn thân thiết với nhau như trước đây. Cảm xúc dẫu sao cũng chỉ là những khoảnh khắc, làm sao có thể so bì được với tình bạn nhiều năm trời. Tên đó sợ cô bị tổn thương nên mới dàn dựng một vở kịch để chia tay trong nhẹ nhàng. Ai bảo Đại phải làm vậy đâu chứ? Chỉ cần nói ra là mọi chuyện vẫn sẽ ổn thỏa thôi mà.

Bảo lên lại phòng bật điện thoại, bấm số của “thằng khùng hay nhá máy”. Đại cười khùng khục, vẫn cái giọng chọc ngoáy như mọi ngày: Ngủ nhiều bà không sợ mập thù lù như con heo hả?

– Có chuyện gì nói nhanh đi để tôi còn đi ngủ nữa! – Bảo ngáp dài, buông người xuống giường: Tối qua ông biết tôi thức tới mấy giờ không?

– Tôi gọi để nói bà chiều ra sân bay đón tôi.

– Ừ, biết rồi! Tôi cúp máy đây.

***

Trong sân bay Tân Sơn Nhất rộng lớn, bên cạnh những cái ôm, những nụ cười trao nhau là tiếng la to của một cô gái: Ông bỏ việc rồi á? Sao tự nhiên lại bỏ?

Đại chụp mũ bóng chày lên đầu Bảo: Thôi về nhà rồi nói. Đứng đây tiếng bà át cả tiếng của mấy chị tiếp viên hàng không sao người ta nghe.

– Về nhà nội ông hả?

– Ừ.

Cả hai ra khỏi sân bay, chui vào trong chiếc taxi đã đợi sẵn. Bảo nhìn ra ngoài cửa xe suốt quãng đường về nhà nội Đại. Ánh nắng vàng ươm vui đùa tung tăng trên mặt đường nhựa. Xe đi vào con đường nhiều cây, yên tĩnh và mát mẻ, những căn biệt thự sang trọng đều nằm trong khuôn viên xanh ngắt. Suốt mấy năm cấp ba, Đại sống cùng với anh trai trong một căn hộ chung cư, hai anh em ngoài giờ học đi làm thêm, bán đồ tái chế… chẳng ai có thể nghĩ rằng hai anh em Đại lại là những cậu ấm sinh ra trong nhung lụa, con cháu đại gia dư thừa của cải. Ngay cả Bảo, đứa con gái chơi thân với Đại nhất còn mù mờ chẳng biết gì nữa là mấy đứa khác. Sau này hỏi Đại tại sao lại giấu cô, Đại chỉ cười và nói: “Bà có hỏi đâu mà nói!” Trả lời vậy cũng bằng thừa!

Chiếc taxi cua một vòng rồi dừng lại trước cổng căn biệt thự màu trắng. Bảo xuống xe theo chân Đại bước qua lối đi lát đá, hai bên là thảm cỏ xanh mơn mởn. Bà nội Đại chào đón cháu trai bằng một cái ôm nồng nhiệt. Bảo suýt nữa thì phì cười khi thấy bà đập bốp vào mông Đại.

– Thằng quỷ nhỏ, qua đó ở rồi quên luôn bà già này! Singapore cũng gần mà làm như tuốt bên Mỹ. Đi về có ba tiếng đồng hồ.

Đại ôm bà cười hỉ hả: Giờ con về luôn nè. Nhớ nội của con quá!

Thấy Bảo đứng xớ rớ, bà nội Đại hỏi: Ủa, con là…

Bảo vội cúi đầu chào: Dạ, con chào bà, con tên Minh Bảo.

Nội mỉm cười hích cháu trai nói nhỏ nhưng Bảo vẫn nghe được: Bạn gái phải không?

Bảo không ngờ Đại lại gật đầu: Dạ, bạn gái con đó nội. Dễ thương không nội?

– Có. Con bé dễ thương lắm! Hai đứa lên trên đi, chút nội mang trái cây lên sau.

– Dạ.

Lên trên tầng hai, Bảo thúc Đại một cú ngay bụng. Tên này cứ thích giới thiệu lung tung: Sao ông nói với nội tôi là bạn gái ông hả? Mau đính chính lại đi đó!

Cú đấm của cô không phải nhẹ, nhìn Đại ôm bụng rên rỉ là đủ biết. Đại nói to: Cú đấm của bà làm tôi muốn quỵ luôn. Đồ bạo lực!!!

***

Đại chở Bảo về khi thành phố đã lên đèn. Ăn một bữa tối no nê và được trò chuyện với bà nội vui tính của Đại khiến cô thấy rất vui. Bảo biết thêm vài chuyện về Huy mà cô tin chắc một điều rằng Hải Phượng không hề hay biết gì.

Tới hẻm nhà mình, Bảo đập vai Đại nói dừng xe, sau đó bước xuống đưa trả mũ bảo hiểm cho anh và nói: Chở tới đây được rồi. – Bảo giơ tay lên vẫy: Thôi tôi về nghen.! Đi đường cẩn thận hen!

Ngay khi cô vừa quay người đi thì nghe tiếng Đại gọi giật lại: Ê!

Bảo ngoảnh đầu lại: Gì vậy?

Đại ngập ngừng một lúc như định nói điều gì đó nhưng anh chỉ cười: Không có gì. Chào! – Sau đó, Đại phóng xe vù đi.

Bảo đứng nhìn theo, quay túi quà lỉnh kỉnh quanh người mấy vòng rồi đi bộ vào trong hẻm. Quán có hai bàn khách đang nhậu, còn hai bàn chén dĩa ngổn ngang. Bảo chạy lên gác cất bịch quà rồi chạy xuống dọn dẹp, lau bàn, bê khay để chén dĩa tới vòi nước sau bếp.

– Ủa, thằng Đại về sao con không đi chơi với nó? – Má Bảo đang gọt chuối xanh để làm món ếch um ngẩng đầu hỏi.

– Dạ, nãy tụi con ăn cơm với bà nội Đại xong con kêu Đại chở về luôn, còn phải phụ má bán quán nữa mà. – Bảo nhúng chén và dĩa xuống thau nước rồi đứng dậy chạy lại bếp khều tay má: Má, má, chiều giờ má thấy chị Phượng về chưa má?

– Có. Nãy nó về qua hỏi con đâu, sau đó bạn trai nó chở đi nữa rồi.

– Vậy hả má?

Bảo lên ngồi đằng trước vừa coi quán vừa coi TV, chốc chốc lại nhìn qua nhà Hải Phượng. Những người khách vẫn ồn ào, cười đùa cợt nhả, còn trên TV thì tiếng đạn bắn đùng đùng trong một bộ phim hành động nhưng Bảo chẳng chú ý. Không ngờ Huy lại lừa dối Hải Phượng nhiều chuyện như vậy. Nếu như Bảo không biết Phượng là “em dâu” của Hải Anh và không đến nhà bà nội của Đại ăn cơm thì bản mặt đểu giả của Huy đâu dễ bị cô phát hiện. Có thể những chuyện mà cô sắp nói ra sẽ khiến Hải Phượng đau khổ, nhưng cô không thể im lặng để Huy tiếp tục lừa dối Phượng.

Choang!!!

Tiếng chai bia đập vào tường làm Bảo giật bắn. Cô hốt hoảng đứng dậy thì thấy một gã thanh niên cầm cái chai mẻ đâm vào vai người con trai ngồi cùng bàn.

– ÁÁÁ!!! – Bảo hét lên khi anh chàng bị đâm ôm vai đổ gục xuống. Gã kia ra tay quá nhanh, ngay cả những người bạn của cả hai cũng không thể can ngăn kịp. Gã đâm xong bỏ chạy, những người bạn của anh chàng bị đâm vội dìu anh ta đi bệnh viện. Các cô hàng xóm qua bàn luận với má Bảo rôm rả. Bảo thấy ớn lạnh trước vũng máu trên bàn và dưới sàn. Mấy vụ đâm chém đổ máu luôn khiến cô sợ run người.

 – Con đi đây chút nha má. – Cô nói với má rồi dắt xe phóng đi.

Bảo vào quán bar tìm Hải Phượng thì thằng nhóc tên Nhím lần trước bưng cocktail ra cho cô nói Phượng vừa ra ngoài có việc. Hôm nay, Bảo không có tâm trạng ngồi coi người ta nhảy nhót trong tiếng nhạc xập xình, cô ra bên ngoài ngồi trên bệ cửa sổ thấp gần sát đất bấm bấm điện thoại chơi trò kim cương. Hải Phượng tắt máy nên Bảo không có cách nào liên lạc được. Bỗng dưng có vài thằng con trai ở đâu xuất hiện đứng chắn trước mũi giày của Bảo, cô ngẩng đầu lên hỏi bằng giọng khá lịch sự: Các bạn cần gì?

Thằng đứng giữa lạnh lùng nói: Cô muốn uống rượu không? Tôi mời.

Bảo cười nhếch môi. Mấy thằng nhóc con nhà giàu này cô còn lạ gì. Chắc tụi nó tưởng cô đang cô đơn ngồi trước quán bar tìm đàn ông. Bảo đứng dậy định đi lấy xe về thì thằng nhóc lúc nãy giữ tay cô lại.

Bảo quay phắt, trừng mắt: Nè thằng kia, bỏ tay chị ra!

Thằng đó bật cười. Mấy thằng khác cũng cười theo.

– Bỏ ra! – Bảo quát.

Thằng nhóc vẫn không chịu bỏ tay Bảo ra. Cô tức tối đạp một cái thật mạnh vào ống chân thằng nhóc rồi co giò bỏ chạy. Thật xui xẻo! Gây sự với đám đó sau này sao dám tới bar chơi nữa. Xe máy đành gửi lại ở đó sáng mai tới lấy chứ biết làm sao bây giờ.

Trời bất chợt đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa khiến không khí dịu mát hẳn. Mưa nhẹ nhàng rơi những sợi dài xuống. Dãy nhà, góc phố, con hẻm trước nhà Bảo lênh láng nước mưa. Nhét earphones vào tai, Bảo ngồi khoanh chân trên ghế nghe các bài hát Rock về mưa.

“Yesterday has been and gone. Tomorrow will I find the sun or will it rain…”

Làm sao có thể biết được ngày mai vui hay buồn? Mưa chợt đến chợt đi giống như Bảo cũng “sáng nắng chiều mưa”, vui buồn bất chợt. Những lúc tâm trạng thấy cô đơn, cô ngồi nhìn trời mưa, lắng nghe tiếng mưa gõ nhịp đều đều, hay nghe những bài hát quen thuộc về mưa. Cũng vào những ngày mưa như tối nay, Bảo ngồi ngoài ban công và sẽ sàng: “Cần lắm một bàn tay ấm áp, cần lắm một bờ vai cho mình dựa vào…” Cô vẫn thường sẻ chia những nỗi buồn với mưa như thế.

Gỡ earphones, Bảo ngó xuống căn nhà đối diện, thấy Huy trùm áo mưa chở Hải Phượng về, sau đó cả hai mở cửa cùng đi vào nhà. Bây giờ mà qua đó e rằng không thích hợp nên Bảo lại ngồi chờ.

Trời mưa đến hơn mười giờ thì tạnh. Bảo ngồi lật cuốn sổ bìa da cỡ lớn dán dày đặc những mẩu truyện ngắn cô sưu tầm được. Bảo còn ba cuốn khác sưu tầm kiến thức về du lịch, ẩm thực, sức khỏe… Nhà văn Di Li nói rằng: “Một nguồn nuôi dưỡng trí tưởng tượng của nhà văn là sách, là văn hóa đọc” và chị còn nói: “Độc giả đọc cuốn sách của mình nghĩa là mình đang lấy đi thời gian của họ, mình mắc nợ họ, vì vậy mình phải trả lại cho họ cùng lúc nhiều thứ như giải trí, cảm xúc, kiến thức về nhiều phương diện, tư duy thẩm mỹ… Ấy chính là lòng tự trọng của người viết”.

Ngoảnh đầu nhìn giá sách nhỏ phải gồng gánh hàng trăm cuốn sách được nhét chật ních, Bảo nghĩ đến những giá sách đẹp đẽ trong siêu thị đồ gỗ cao cấp. Ước gì cô được sở hữu một trong số chúng. Nhưng căn gác này quá nhỏ và thấp lè tè, làm sao có thể kê vừa những giá sách đó? Thôi thì cô sẽ mua thêm một giá sách nhỏ và chắc chắn nó sẽ nhanh chóng được nhét đầy sách.

Nghe có tiếng đề xe máy, Bảo đảo mắt nhìn xuống căn nhà đối diện.

– Anh về nghen! Mai có đi đâu nói anh qua chở.

– Dạ.

Ngồi trên ban công, Bảo nhìn thấy Hải Phượng vòng tay ôm Huy, gương mặt cả hai đều rất hạnh phúc. Những chuyện mà Bảo nghe được ở nhà nội của Đại rốt cục là sao nhỉ? Cô phải làm sao đây?

Bảo quyết định gọi cho Huy khi anh phóng xe đi. Có lẽ người trong cuộc là người biết rõ mọi chuyện nhất. Biết đâu Huy có nỗi khổ tâm nào đó mà cô không biết được. Lỡ như qua bép xép kể mọi chuyện với Phượng khi chưa rõ đầu cua tai nheo như thế nào khiến hai anh chị chia tay trong đau khổ thì lỗi lớn nhất từ cái đứa nhiều chuyện mà ra.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Liên hệ