Tiểu thuyết Mùa Dã Quỳ Nở Rộ Chapter 4

Khoảng trời bên ngoài ô cửa sổ nở đầy hoa giấy màu tím. Hoàng Anh tỉnh dậy, vươn vai mấy cái cho đỡ mỏi. Hiếm hoi lắm cô mới có một ngày nghỉ cuối tuần ở nhà thư giãn. Cô làm vệ sinh cá nhân sau đó bước xuống dưới tầng một ăn sáng.

Ông Hoàng Tùng ngồi chính giữa bàn ăn đang nhấm nháp món gà hầm sâm yêu thích. Chị giúp việc múc cho Hoàng Anh một tô bún bò Huế và đặt đĩa rau sống bên cạnh. Nhà có bốn người nhưng mỗi người một khẩu vị khác nhau. Bà Thủy Tiên thích ăn sáng kiểu Âu, khi thì yến mạch mật ong với chuối, hôm khác lại bánh pancake ăn kèm mật ong. Một lúc sau, Hoàng Tú lững thững từ trên tầng hai đi xuống mặt mày phờ phạc ngồi vào bàn.

“Tối qua con tiếp đối tác uống nhiều quá giờ vẫn còn đau đầu.”

Ông Tùng liếc mắt nhìn con trai gằn giọng:

“Ba bảo con rồi, về tập đoàn làm việc mà không chịu nghe. Cứ bám lấy cái công ty có thị phần hạng chót ấy thì đến lúc nào mới khá lên được.”

Hoàng Anh cười phì, còn mặt Tú thì nhăn nhó. Ông ấy lại bắt đầu ca cái điệp khúc mà ông đã ca suốt mấy tuần gần đây từ lúc cô còn chưa về nước.

“Hoàng Anh, con về tập đoàn trước đi, đừng để ba nói nhiều.”

Cô nén cười trả lời:

“Dạ, con biết rồi ba!”

Tú nhún vai trả lời ông Tùng:

“Con không đi, công ty này rất quan trọng với con. Tất cả vốn liếng tích góp được con đều đổ hết vào nó, ba đừng có ép con.”

Ông Tùng trừng mắt quát:

“Cái thằng này, mày muốn ba mày lên cơn đau tim mày mới hả dạ đúng không?”

“Thôi, con không ăn sáng nữa. Con đi đánh golf đây.”

Hoàng Tú bỏ dở bữa sáng, đi thẳng xuống dưới gara, ngồi vào trong chiếc xe Mercerdes G63 sau đó lái thẳng đi. Hoàng Anh nhìn mặt ông Tùng hầm hầm không dám nói gì nữa, cô ăn vội tô bún rồi kéo ghế đứng dậy.

Hoàng Anh bước ra phía sân sau của biệt thự, đi qua bãi cỏ xanh mượt rồi ngồi xuống băng ghế nhìn ra sông Sài Gòn. Ánh nắng vàng như rót mật xuống mặt nước yên ả. Cô ngửa đầu lên trời nhìn tán lá xanh ngắt, giơ một tay lên che tia nắng rọi qua kẽ lá chiếu xuống gương mặt cô.

Đột ngột, một bóng người đi tới chụp mạnh lấy cổ tay Hoàng Anh, cô run bắn đứng bật dậy giật tay ra. Hoảng loạn nhìn vết đỏ ửng trên cổ tay, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Giọng bà ta khẩn khoản, ánh mắt giống như đang cầu xin cô:

“Cháu à, cô xin cháu đấy. Xin cháu cứu con gái cô. Nó bị ung thư máu đang cấp cứu trong bệnh viện. Cô cầu xin cháu, cháu cứu nó với.”

Hoàng Anh nhận ra ngay đó là bà Thảo Vân, em gái của ba dượng cô. Trước đây, nhà bà Thảo Vân ngay sát bên nhà cô. Bà có một đứa con gái tên là Nhã. Tại sao bà ấy có thể vào được một nơi vốn được bảo vệ nghiêm ngặt thế này?

Cô hét toáng lên, mắt dáo dác nhìn xung quanh: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi ạ?”

Một anh bảo vệ khu biệt thự vội vã chạy đến ngăn cản người phụ nữ. Hoàng Anh nhanh chóng quay trở lại sân sau của biệt thự.

“Mong cô Hoàng Anh thông cảm. Người phụ nữ này có sự đồng ý của một người chủ nhà ở trong khu nên bà ấy được phép vào.”

Hoàng Anh gật đầu với anh bảo vệ, vội vã xoay người đi.

Giọng người phụ nữ vẫn van nài phía sau lưng cô:

“Ngàn lần vạn lần cầu xin con cứu bé Nhã. Cô cầu xin con đó. Cô sẽ cố gắng đi làm trả nợ cho con. Na ơi…”

Lần gần nhất Hoàng Anh gặp lại người phụ nữ này là cách đây một năm, trong đám cưới của một người họ hàng. Những ngày tháng u ám ấy cô thực sự muốn chôn vùi xuống nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình, mãi mãi không ai có thể đào xới lên được. Chừng ấy năm chưa đủ và không bao giờ đủ để xóa đi những ký ức đau thương trong cái đêm nhơ nhuốc đầy dông bão ấy và cả trước đó nữa. Câu nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương không hề đúng với cô. Tuổi mười bảy rách nát của cô liệu rằng ai sẽ là người bù đắp cho những tổn thương mà cô đã nếm trải? Không một ai cả.

Con hẻm nhỏ trở nên nhộn nhịp khi những người công nhân sống trong hẻm rời nhà đi làm. Mấy quán bán đồ ăn sáng tấp nập khách khứa vào ra, khói từ nồi nước dùng bốc lên nghi ngút. Ai nấy đều vội vã ăn sáng để kịp giờ đến công ty chấm công.

Hoàng Anh mở hé mắt, căn gác thấp lè tè nóng như cái bếp lò mà mỗi dịp Tết đến mẹ thường hí hoáy quạt quạt để đúc bánh thửng. Cô đẩy cánh cửa gỗ, không khí huyên náo bên ngoài ngay lập tức ập vào phòng. Hàng quán xung quanh vang vọng lên tiếng bà chủ nói với khách rồi la lối nhân viên tạo nên thứ âm thanh hỗn tạp đầy màu sắc.

Cô đứng ngay ô cửa sổ gọi lớn:

“Bà Mười cho con tô bún riêu nhiều riêu nhiều giá nhiều ớt.”

“Ô kê có liền.”

Hoàng Anh đóng cửa sổ lại, vui vẻ bước xuống cầu thang sắt kẽo kẹt. Cô bé phục vụ bê qua một tô bún đặt lên bàn tiếp khách dõng dạc:

“Mười ngàn!”

Cô ngồi xuống ghế thản nhiên đáp lại:

“Nói bà Mười tao nợ! Chiều má tao đi làm về tao qua tao trả!”

“Dạ!”

Hoàng Anh nhìn con bé ù chạy rồi cắm cúi ăn. Miếng riêu ngọt lịm mằn mặn như tan vào trong lưỡi khiến cô thích mê.

Một cô bé mặc sơ mi trắng váy xanh chạy ùa vào nhà cười khanh khách. Giọng Nhã lảnh lót như tiếng chim chích chòe:

“Chị ơi, em được chọn vào đội văn nghệ của lớp đó chị.

Tụi em sẽ tập múa một bài hát Ấn Độ.” Hoàng Anh vừa ăn vừa ồ lên thích thú: “Nghe tuyệt nhỉ!”

Con bé Nhã đam mê múa hát, ước mơ của nó là được trở thành diễn viên múa. Niềm đam mê trong Nhã lớn dần lên theo năm tháng giống như cái cây đâm chồi nảy lộc luôn hướng về phía mặt trời.

Một chiếc xe máy rồ ga bên ngoài cửa, tiếng mẹ Nhã gọi vọng vào trong:

“Nhã ơi, đi học thôi con!”

“Dạ, con biết rồi mẹ.” Con bé trả lời rồi vẫy tay chào Hoàng Anh, “Chị Na, em đi học nhé. Chiều về em chạy qua múa cho chị xem một đoạn, a hi hi.”

Nhã là cháu gọi bằng cậu của ông Trọng. Nhà Nhã ngay sát bên nhà Hoàng Anh. Con bé thông minh, lí lắc, hay làm trò khiến cả nhà cười lăn cười bò. Hoàng Anh gọi bà Thảo Vân mẹ Nhã là cô Tư. Bà ấy làm cùng công ty với mẹ cô, và cũng chính là người đã mai mối cho mẹ kết hôn với ông Trọng khi Hoàng Anh tròn năm tuổi.

Ký ức giống như những chiếc kim châm sắc nhọn đâm chằng chéo trong tim. Vào tối muộn một ngày tháng Năm nắng nóng, Hoàng Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay,

đã hơn mười hai giờ đêm. Hôm nay mẹ cô bảo công ty cần hoàn thành đơn hàng xuất khẩu nên bà sẽ về muộn. Cô cầm chai nước lọc tu ừng ực, cố gắng học thuộc nốt bài Lịch sử này cô sẽ đi ngủ.

Kẽo kẹt… Kẽo kẹt

Tiếng ai đó bước chân lên cầu thang sắt. Hoàng Anh giật bắn mình, trấn an bản thân có thể đó là bé Nhã lên chơi.

Cô lên tiếng:

“Nhã hả em?”

Mấy giây sau người đẩy cửa phòng đi vào khiến cô sững sờ. Ông Trọng xáp lại như một con hổ đói, khắp người nồng nặc mùi rượu bia thuốc lá, miệng ông ta bốc mùi hôi thối không chịu nổi. Cô nắm được tóc ông ta gắng hết sức kéo ra, hai chân hai tay giãy giụa cào cấu vào người gã.

“Ông định làm gì đấy? Tránh ra… Ông say rồi! Ông điên à?”

Mắt ông Trọng đỏ ngầu, giọng như xin xỏ:

“Con gái ngoan, con đẹp quá, thơm quá. Cho dượng hun miếng…”

Dứt lời, ông ta giữ chặt hai tay Hoàng Anh lại, miệng dán vào gò má mịn màng của cô. Cô gào khóc thảm thiết, hai chân không ngừng vùng vẫy đạp tung búa xua.

“Ông say quá rồi… Cứu với, có ai không cứu tôi với…

Ưm… ưm…!”

Tiếng kêu cứu của Hoàng Anh không bật ra khỏi cổ họng được nữa vì miệng ông Trọng đã dán chặt vào miệng cô. Mùi rượu bia thuốc lá hôi thối khiến cô muốn ói. Giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má trong tiếng ú ớ không thể thốt thành lời. Một tay gã bịt miệng Hoàng Anh, tay còn lại xé toạc chiếc quần đùi cô đang mặc trên người. Cô không ngừng giãy giụa, khóc lóc nhưng sức lực của cô không thể chống lại được cơ thể to lớn của gã ba dượng. Gã chọc tay vào nơi sâu thẳm nhất của cô rồi cúi đầu xuống phun nước miếng vào chỗ ấy.

Gã nhanh tay kéo khóa quần, chồm lên trên người Hoàng Anh. Cô tuyệt vọng cào cấu vào mặt, vào bụng gã ba dượng tồi tệ đốn mạt, cắn môi mình bật máu. Trong giây phút ấy cơ thể cô như bị xé toang ra làm hai mảnh. Cô đau đớn hét lên trong tiếng rên ư ử đầy thỏa mãn của gã bố dượng khốn nạn.

Cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa. Bà Thảo Vân đi nhanh vào đứng đờ người không chớp mắt, mấy giây sau bà ta kéo ông Trọng ra, gào lên:

“Anh Hai, anh điên rồi, trời ơi anh bị điên rồi… Sao anh lại làm chuyện đó với con bé?”

Hoàng Anh gào khóc thảm thiết, tiếng khóc ai oán vọng ra ngoài ô cửa gỗ cũ kỹ giữa màn đêm tối mịt mù. Cô như

con thú bị thương rú lên điên dại, từng thớ thịt trên người run bần bật nhức nhối và đau buốt khủng khiếp. Cô túm chặt đũng quần bị rách chạy ngay xuống cầu thang liền va phải Nhã đang đứng ở dưới. Cô không nhìn con bé, vội vã chạy ngay đến đồn công an gần nhất.

Lúc ở đồn công an, cô khai báo rành mạch, rõ ràng chi tiết cho các anh công an nghe, rồi có một chị công an dắt cô đi thu thập chứng cứ giám định. Sau đó cô ngồi bó gối ở đồn suốt ba tiếng đồng hồ thì có ba ruột và trợ lý của ba đến đón về nhà. Cô ở đó một thời gian rồi được ba dẫn qua Mỹ. Mãi sau này cô mới biết, ngay sau khi chuyện đó xảy ra, mẹ tất tả chạy tới đồn công an nhưng không dám vào gặp cô, và rồi bà chạy đến nhà ông bà nội cầu xin ông bà nhận lại cháu.

Cô chưa bao giờ trách mẹ, nhưng mẹ thì lại luôn tự trách mình. Bà viết cho cô rất nhiều thư suốt năm đầu tiên cô học ở Mỹ. Sau một thời gian chống chọi với căn bệnh ung thư cổ tử cung, mẹ cô ra đi trong một ngày mưa ảm đạm. Ngày cô về nước, mẹ cô nằm trong quan tài lạnh lẽo, cô nắm lấy bàn tay mẹ khóc lớn. Mẹ cả đời hy sinh lo lắng cho cô, vậy mà đến gặp mặt mẹ lần cuối cũng không còn kịp nữa. Mẹ giấu giếm bệnh tật với cô để cô yên tâm học hành ở Mỹ. Mẹ làm thế càng khiến lòng cô day dứt mãi không nguôi. Cô chưa bao giờ trách bà mà sao bà cứ mãi dằn vặt để rồi tự làm khổ mình như vậy?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Liên hệ