Sợi dây liên kết quá khứ và hiện tại
Lúc Hoàng Anh vội vã chạy đến bệnh viện, cô nhìn thấy bà Thủy Tiên đang đứng chắp hai tay trước cánh cửa dẫn vào phòng phẫu thuật, nước mắt giàn giụa hai bên má. Cô hỏi bà bằng giọng hoảng hốt:
“Dì ơi, Tú bị làm sao vậy dì?”
“Tú đang nằm trong phòng phẫu thuật. Dì sợ lắm Hoàng Anh… Nếu Tú mà có mệnh hệ gì, chắc dì không sống nổi mất…”
Bà Thủy Tiên khuỵu cả hai chân xuống sàn nhà, bưng mặt khóc nức nở. Hoàng Anh vội đỡ lấy hai cánh tay bà Thủy Tiên, hai mắt quay cuồng dõi về cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt lạnh lẽo kia. Ngày hay tin mẹ mất, cô cũng rơi vào trạng thái hoảng loạn như bây giờ, từng giây từng phút trôi qua thật nặng nề, cổ họng như có viên đá chắn ngang chật vật vô cùng khó thở.
Cô hít vào thở ra thật sâu rồi bảo:
“Dì à, chưa có tin tức gì nghĩa là tin tốt. Dì bình tĩnh lại đi.” Bà Thủy Tiên dụi nước mắt nghẹn ngào:
“Tạm thời đừng báo cho ba con biết. Ổng bị huyết áp cao, dì sợ ổng không chịu nổi.”
Hoàng Anh đột nhiên có cảm giác bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và bà Thủy Tiên vỡ vụn, cô và bà giờ đây giống như “hai người một nhà”. Nhìn bà Thủy Tiên nắm chặt hai bàn tay đến đỏ ửng, móng tay bấu chặt cả vào lòng bàn tay, cô không khỏi cảm thấy đau nhói trong lòng. Cô chưa từng có ác cảm với bà dù bà hay buông lời cay nghiệt với cô.
Bà Thủy Tiên quay sang nói với Hoàng Anh trong nước mắt:
“Hoàng Anh, con nghĩ Tú có bị làm sao không? Dì sợ lắm. Lòng dì đau đớn như chính dì là người đang nằm trong phòng phẫu thuật vậy.”
Cô nắm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của bà dịu giọng an ủi:
“Dì yên tâm đi, Tú sẽ không sao đâu dì. Các bác sĩ ở đây có trình độ chuyên môn cao. Dì và con cùng đợi kết quả phẫu thuật.”
Hoàng Anh nhìn thấy hình bóng của mẹ qua khuôn mặt của bà Thủy Tiên. Những lần cô bị ba dượng đánh đập, khuôn mặt mẹ cũng đầy nước mắt và kinh hãi như vậy. Bà lao vào ông ta, cấu xé bảo vệ cô. Cảm xúc bị dồn nén đột ngột bung ra như chiếc lò xo, Hoàng Anh òa khóc nước mắt chảy dài nóng hổi hai bên má.
Bà Thủy Tiên hoảng loạn hỏi:
“Này, con làm sao thế? Con đừng làm dì sợ.”
Rồi bà ôm chầm lấy Hoàng Anh, cả hai người khóc nức nở ngay hành lang bệnh viện. Cô khóc nấc lên, ruột gan giống như bị người ta cào xé. Lòng cô đau đớn quá, vết thương lòng dai dẳng hành hạ cô suốt những năm tháng qua lại dội lên đau buốt. Giờ đến lượt em trai cô nằm trong căn phòng kia không biết sống chết thế nào, cô nắm chặt hai tay lại đưa lên trán thầm cầu nguyện. Cầu xin ông trời làm ơn đừng đưa những người mà cô yêu thương đi nữa.
Sáu tiếng đồng hồ dài đằng đằng trôi qua. Đèn phòng mổ tắt, Thanh cùng với bác sĩ Lưu – Trưởng khoa Ngoại Tổng quát đã phẫu thuật xong cho Hoàng Tú. Anh đẩy cánh cửa phòng phẫu thuật bước ra liền nhìn thấy bà Thủy Tiên và Hoàng Anh ngồi dựa vào nhau trên băng ghế, nỗi lo lắng hiện rõ mồn một trên khuôn mặt.
Nghề bác sĩ phẫu thuật chứng kiến biết bao cảnh sinh ly tử biệt, tiếp xúc với ranh giới giữa sự sống và cái chết của hàng trăm người, mỗi một lần ra thông báo kết quả phẫu thuật với người nhà bệnh nhân là từng ấy lần chứng kiến những trạng thái cảm xúc khác nhau của họ. Khi là những nụ cười vỡ òa trong niềm hạnh phúc nhưng cũng có lúc là những tiếng gào thét đầy đau đớn khi người thân qua đời dù đội ngũ y bác sĩ đã tận tình cứu chữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà Thủy Tiên và Hoàng Anh vội vã chạy ngay về phía Thanh, nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ. Anh cười nói với bà Thủy Tiên:
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện cậu ấy đã được chuyển sang phòng chăm sóc tích cực.”
Bà Thủy Tiên vỡ òa trong nỗi vui mừng khôn xiết, bà luôn miệng nói với Thanh:
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ…”
Và rồi Thanh bắt gặp ánh mắt của Hoàng Anh nhìn mình, ánh mắt giống như đóa oải hương hút hồn người đối diện. Anh cảm thấy nhịp tim mình đập loạn xạ, không cách nào có thể thoát khỏi ánh mắt ấy. Cô nở nụ cười tươi như hoa, bước về phía anh.
“Gia đình chúng tôi biết ơn các bác sĩ. Anh cũng vất vả rồi, cảm ơn anh.”
Thanh nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của cô, mỉm cười. “Bữa tối nay không tính nhé. Lần khác tôi lại mời cô đi ăn.”
Cô nhìn anh cười híp cả mắt.
“Vậy thì lần sau chúng ta lại đi đâu đó làm vài ly nhỉ?” Anh nheo mắt:
“Cô lại muốn ói đầy xe tôi ư?” Cô cười phá lên.
“Không hề nha, hoặc là đi xe tôi cũng được mà.”
Trong phòng làm việc của Phó chủ tịch, người đàn ông tóc muối tiêu ngước đôi mắt sắc lạnh nhìn Hoàng Anh. Cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông và nói:
“Dự án xây dựng khu resort ở Mũi Né là dự án cháu đã theo đuổi suốt cả tháng nay. Chú Ba không thể để Cristine ngang nhiên cướp mọi công sức của cháu và tất cả mọi người.”
Ông Hoàng Thông trừng mắt nói:
“Cháu không biết là phía đối tác Hồng Kông đã gửi lời mời Cristine đến trụ sở tập đoàn của họ rồi à? Bản thân kém cỏi còn không biết tự mình rút lui mà cháu lại còn cố đấm ăn xôi làm cái gì?”
Hoàng Anh ném tia nhìn u ám về phía ông Hoàng Thông:
“Chú cho cháu thêm một tuần, cháu sẽ nỗ lực thuyết phục phía đối tác Hồng Kông.”
Ông Hoàng Thông tỏ vẻ thất vọng, ngả người ra ghế, đan những ngón tay vào nhau để trước bụng.
“Cháu gái à, Cristine thông thạo tiếng Trung và am hiểu về văn hóa con người Hồng Kông. Cô ấy đã từng làm việc với một công ty chi nhánh của tập đoàn LCD. Cháu giao lại dự án cho Cristine đi, đừng gây rối nữa. Cứ ngồi yên một chỗ nếu không đừng trách chú đối xử tệ với cháu.”
“Chú ơi, nhưng cháu…”
“Không nhưng nhị gì cả. Chú thất vọng về cháu đấy, Hoàng Anh. Chú sẽ báo cáo việc này với Chủ tịch.”
Ông Hoàng Thông bấm nút gọi thư ký: “Cô Trinh, phiền cô tiễn khách giúp tôi.”
Quay trở lại phòng làm việc, Hoàng Anh tức giận chống hai tay xuống mặt bàn. Cô cảm thấy bản thân mình giống một kẻ thất bại thảm hại. Cristine biết rõ dự án xây dựng khu resort ở Mũi Né rất quan trọng với tập đoàn cho nên cô ta ngang nhiên nhảy vào, dùng chú Ba làm bệ phóng cướp hết mọi công sức của cô và các cấp dưới.
Cô ngồi phịch xuống ghế xoay, đầu ngửa ra đằng sau. Từ chỗ là đồng nghiệp thân thiết hỗ trợ nhau trong công việc, Cristine và cô giờ đây ở hai phe đối lập. Có lẽ cô ta đang hả hê lắm khi nhìn thấy cô bị chú Ba hất cẳng khỏi dự án Mũi Né mà không biết rằng bản thân cô ta cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của chú Ba, người đang có tham vọng thâu tóm mọi quyền lực trong tập đoàn không từ thủ đoạn. Cô sẽ chống mắt lên xem cái ngày Cristine cũng bị chú Ba đối xử tàn nhẫn hệt như số phận của những người phụ nữ từng xuất hiện trong cuộc đời của ông ta.
Bước xuống dưới sảnh tập đoàn, Hoàng Anh xoay chìa khóa xe quanh đầu ngón tay. Một chiếc ô tô lăn bánh thật chậm rồi dừng lại ngay trước mặt Hoàng Anh. Cửa kính hạ xuống cô thấy Quân cúi đầu vẫy tay với mình.
“Cô lên xe đi, tôi đưa cô về.” Cô lạnh nhạt trả lời:
“Tôi có xe!”
Quân vẫn kiên quyết nói:
“Bà nội của cô bảo tôi đến đón cô, tin hay không thì tùy.”
Hoàng Anh liếc mắt nhìn Quân một cái, sau đó mở điện thoại ra xem, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của bà nội bảo là Quân sẽ lái xe đến đón cô.
Hàng lông mày cau chặt lại, Hoàng Anh mở cửa ngồi vào hàng ghế đằng sau, mặt lạnh tanh không cảm xúc. Quân nhìn cô trong gương chiếu hậu, mặt tối sầm. Anh nhắc nhở cô:
“Lúc đến gặp bà nội cô đừng trưng ra bản mặt như thế này. Nhìn cứ như mất sổ gạo vậy.”
“Tập trung lái xe đi!”
“Này, tôi không phải tài xế của cô.”
Hoàng Anh liếc mắt nhìn Quân trong gương chiếu hậu lúc anh đang cua xe qua đường. Vụ ầm ĩ trên mạng lần trước ngoài vô số các bình luận chửi cô là những lời ca tụng khen cậu ta đẹp trai, nam thần rồi hoàng tử… Thật không hổ danh là người của công chúng. Cô cực kỳ ghét việc dính vào những mối quan hệ tình cảm mà cánh nhà báo có thể bới móc để đưa tin. Nghĩ đến đó, cô vội nhìn quanh xem có xe nào theo đằng sau không.
“Đừng lo, không có ai theo dõi chúng ta đâu.”
“Cậu chắc chứ? Ngày mai mặt tôi mà lên trang nhất một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để cho cậu được yên.”
“Cô yên tâm đi.”
Căn biệt thự nằm trong khuôn viên rộng rãi thoáng mát ở quận Bảy, có vườn tược cây trái sum sê. Đích thân bà Thu Nga ra ôm ấp chào mừng Quân nồng nhiệt như thể Quân mới chính là cháu ruột của bà chứ không phải là Hoàng Anh. Bà không quên quay sang hỏi Hoàng Anh:
“Tú tỉnh chưa cháu?” Cô trả lời:
“Dạ, Tú tỉnh rồi bà nội, vẫn đang nằm phòng chăm sóc tích cực ạ. Có dì Tiên ở cạnh Tú.”
“Ừm, tội nghiệp thằng cháu. Đợi sức khỏe nó khá lên bà già này sẽ ghé qua bệnh viện thăm nó.”
“Dạ vâng, thưa bà nội.”
Ba người ngồi xung quanh bàn ăn dài với đủ thứ món ăn thượng hạng. Trong bữa ăn chỉ có bà Thu Nga và Quân chuyện trò với nhau, Hoàng Anh từ đầu đến cuối chỉ cắm mặt ăn. Cô rất muốn thoát khỏi bữa ăn tẻ ngắt này để đến bệnh viện thăm Tú.
Bà Nga trong bộ đồ bà ba, từ cung cách ăn uống cho đến giọng nói đều tao nhã sang trọng kiểu cách tiểu thư Nam Bộ thời xưa, dù tóc đã bạc trắng nhưng vẫn toát lên thần thái minh mẫn và quyền lực. Bà hỏi Quân chuyện hoạt động nghệ thuật thế nào, nếu cần tập đoàn Hoàng Lâm giúp đỡ, bà sẽ nói một tiếng với chú Ba. Hoàng Anh khẽ cắn môi, nuốt đồ ăn xuống cổ họng một cách căng thẳng, bà nội chưa từng nói chuyện ngọt ngào với cô như vậy. Cô có cảm giác bà với cô giống như hai người xa lạ.
Đột nhiên bà Thu Nga quay mặt sang nói với cô bằng giọng lạnh nhạt bóng gió:
“Cháu cũng quá tuổi kết hôn rồi đấy, đừng có kén chọn nữa. Bà thấy Quân tốt tính hiểu chuyện, bà chấm nó rồi đấy.”
Cô nuốt ực một cái trả lời: “Dạ, vâng thưa nội.”
Giờ phút này cô chỉ mong được thoát khỏi bữa ăn kinh khủng này, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra lấm tấm. Cô rất sợ bà Thu Nga. Cô không giống với Tú có thể tranh luận phải trái với bà nội, cô bước vào gia tộc bằng sự cầu xin của mẹ và sự kiên quyết của cha. Cô không đường hoàng được sinh ra và ngậm thìa vàng ngay từ lúc đầu giống như Tú, cho nên cô không dám phản kháng hay nổi loạn. Người lớn trong nhà sắp xếp như thế nào cô sẽ nghe theo như vậy, chuyện gì trì hoãn được cô sẽ cố gắng trì hoãn hết mức có thể, nhưng cô sẽ không làm trái ý họ. Nhiều lúc cô có cảm giác mình giống như kẻ ăn nhờ ở đậu hay cây tầm gửi yếu nhớt có thể bị nhổ đi bất cứ lúc nào. Cô đâu còn sự lựa chọn nào khác ngoài cách sống cam chịu và câm lặng như thế này.
“Bà ơi, cháu no rồi ạ, cháu xin phép ra ngoài hít thở không khí một lát.”
“Ừm, cháu đi đi.”
Không khí trong bàn ăn ngột ngạt đến tức ngực. Khí thế toát ra từ “lão phật gia” khiến cô cảm thấy toát hết cả mồ hôi.
Hoàng Anh bước ra ngoài khu vườn bên trong khuôn viên biệt thự, ngước mắt nhìn tàn cây xanh ở trên cao. Những tán lá khẽ rung rinh trong gió giống như đang xoa dịu trái tim cô vậy. Không khí thoảng qua mùi hương hoa nhàn nhạt, Hoàng Anh khẽ khịt mũi. Cô sợ không khí bức người trong ngôi nhà này, bà nội là người quyền uy nhất gia tộc, lời bà nói ra giống như mệnh lệnh.
Quân bước ra hai tay đút túi quần, vẻ mặt tỉnh queo. “Cô sao thế?”
Hoàng Anh vuốt mái tóc lòa xòa trước mặt khẽ nói:
“Không sao cả, chỉ là tôi với cậu sẽ không là gì cả? Cậu hiểu chứ?”
“Cô có bạn trai rồi à?” “Vẫn chưa…”
“Vậy thì tại sao cô không chọn tôi?”
“Bây giờ thì chưa nhưng tôi đang cố gắng…” “Anh ta có điểm gì hơn tôi không?”
Cô quay mặt sang mỉm cười. “Anh ấy là bác sĩ.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Ừm, tôi yêu anh ấy chẳng vì lý do gì đặc biệt cả. Có lẽ cậu không hiểu đâu nhưng giữa hai chúng tôi như có một sợi dây liên kết quá khứ và hiện tại.”
Quá khứ đã từng có nhau, dù cho đó chỉ là những cảm xúc ngây thơ trong sáng tuổi học trò. Còn hiện tại, định mệnh đẩy đưa cô và anh xích lại gần nhau giống như hai thỏi nam châm trái dấu. Cô là người mang trong mình nhiều vết thương lòng còn anh xuất hiện chính là để “chữa lành” cho những vết thương ấy.
Giọng cô khẽ khàng:
“Thôi, tôi vào chào bà nội đây, tôi sẽ đi taxi đến bệnh viện.”
Dãy hành lang bệnh viện dài hun hút. Tiếng người nói xôn xao. Tiếng còi xe cứu thương inh ỏi. Tiếng đẩy băng ca lao đi vun vút. Tiếng những bước chân vội vã của các y bác sĩ. Hoàng Anh bước đi thật nhanh về phía phòng bệnh của Tú. Bà Thủy Tiên ngồi trên ghế nhìn Tú không chớp mắt, tay bà nắm chặt lấy bàn tay của anh. Cô bước lại gần ngồi xuống bên cạnh giường.
“Dì ăn tối chưa ạ?” “Dì ăn rồi.”
“Dì về nghỉ một lát đi ạ, dì thức cả đêm qua rồi!” “Dì không sao.”
Hoàng Anh biết bà Thủy Tiên vẫn chưa an tâm về tình hình của Tú. Bậc làm cha làm mẹ nào cũng sẽ giống như bà lúc này, lo sợ khi mình ngoảnh mặt đi sẽ có chuyện gì đó xảy đến với con cái họ.
“Lúc trước là dì không phải với con. Dì xin lỗi nhé. Hôm qua dì sợ lắm, thật may là có con bên cạnh dì, nếu không dì sợ là dì không trụ được mất.”
“Dạ, con hiểu mà dì.”
“Lát nữa có em gái của dì qua nên dì sẽ nằm nghỉ một lát.
Con đừng lo lắng.”
“Dạ, dì nhớ phải giữ sức khỏe nhé.”
Điện thoại chợt báo có tin nhắn. Hoàng Anh mở ra xem.
Là tin nhắn của Thanh.
Trần Huỳnh Thanh: [Cô đi uống cà phê với tôi không?]
Trong quán cà phê, Hoàng Anh ngồi bàn quay về phía công viên cùng với ly cà phê sữa đá. Nhìn nhà thờ Đức Bà cổ kính dưới ánh điện đường, cô cảm thấy lòng bình yên và nhẹ nhàng. Thanh xuất hiện trong trang phục áo sơ mi trắng quần tây thẳng thớm, tóc cắt ngắn gọn gàng, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Có rất nhiều con đường dẫn đến tình yêu, nhưng tình yêu duy nhất và trọn vẹn nhất chỉ có một. Mỗi người chỉ có một trái tim, và cô thực sự muốn yêu Thanh bằng cả trái tim nóng hổi của mình.
Một cô gái ngồi bàn gần cô đột nhiên reo lên:
“A, anh Thanh.” Cô gái còn rất trẻ, ăn mặc khá thời trang. “Em tưởng bác sĩ các anh bận rộn lắm hóa ra vẫn có thời gian đi uống cà phê nhỉ?”
Thanh gật đầu cười với cô gái:
“Chào Thy.”
Cô gái đứng dậy khoác tay Thanh giống như hai người thân thiết.
“Anh à, ba mẹ em nhắc anh suốt đấy. Mai anh rảnh không ghé nhà em ăn cơm nhé.”
Hoàng Anh khẽ bĩu môi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng nhấp ngụm cà phê. Thanh gỡ tay cô gái ra cười bảo:
“Anh có hẹn với bạn rồi. Bạn anh ngồi đằng kia kìa.”
Thy nhìn về phía Hoàng Anh đang ngồi rồi tỏ vẻ không vui, phụng phịu ngồi xuống bàn với đám bạn nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Thanh không rời.
Hoàng Anh ngó lơ sang chỗ khác làm ra vẻ như không quan tâm. Thanh ngồi vào bàn cười bảo:
“Em gái của bạn thân học chung trường Đại học. Con bé đang học Thạc sĩ Y khoa ở Nhật.”
Cô cười toe bảo:
“Tôi không quan tâm mối quan hệ giữa anh và cô bé đó, tại sao anh lại giải thích làm gì?”
“Vẻ mặt cô lại cho thấy cô đang quan tâm đến chúng tôi.” “Xì!” Hoàng Anh cong môi lên.
Thanh cười bảo:
“Cô đừng quên là cô từng bỏ rơi tôi trước.” Cô sửng cồ trả lời:
“Biết rồi khổ lắm nói mãi. Tôi sai rồi, được chưa?”
“Vậy nên cô càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.”
“Anh cũng đừng quên là tôi có rất nhiều người theo đuổi.
Nghệ sĩ, giám đốc, đối tác… nói chung nhiều lắm.” Thanh phì cười.
“Được thôi, chọn lấy một anh rồi thông tin lên báo là cô sẽ kết hôn, lúc đó tôi mới tin.”
Hoàng Anh liếc mắt.
“Bác sĩ mà cũng xắt xéo miệng lưỡi đối đáp ghê nhỉ?”
Trong thần thoại Hy Lạp, chòm sao Cassiopeia mang hình ảnh của vị nữ hoàng cao ngạo, vì lỡ miệng xúc phạm các tiên nữ đại dương mà gây ra việc con quái vật Cetus xuất hiện tấn công kinh thành đòi công chúa Andromeda làm vật hiến thần, sau đó nữ hoàng Cassiopeia bị thần Poseidon buộc vào chiếc ghế trên ngai vàng, mãi xoay quanh điểm cực của bầu trời.
Nhưng đó là trong thần thoại Hy Lạp, còn ở giữa đời thường, cô đã nhìn thấy nụ cười như mùa thu tỏa nắng của Thanh, người mà chẳng cần tỏa sáng như sao cũng khiến trái tim cô thổn thức. Cô thích anh giống như cách cô thích nhạc Rock, mê đắm và cuồng nhiệt. Sẽ thật là trọn vẹn nếu như anh cũng thích cô.
“Đang nghĩ gì đấy?”
“Tôi đang nghĩ cách cua anh.”
“Còn khuya.”
Trời đột ngột đổ mưa. Lúc Thanh và Hoàng Anh bước xuống sảnh, cái lạnh từ mưa ập vào người khiến cô khẽ xuýt xoa. Hàng cây xanh bên đường lao xao trong gió giống như đứa trẻ hớn hở khi được tắm mưa.
Thanh quay sang hỏi:
“Cô có xe chứ?” “Không, tôi đi taxi.”
“Đợi một lát, tôi đi lấy xe.”
Thanh kề mặt gần sát lại, phả hơi thở nam tính vào mặt Hoàng Anh khiến hai má cô nóng ran, cô vội vã bước lùi ra sau mấy bước. Anh nhìn cô phì cười sau đó đi về phía bãi đỗ xe.
Cửa quán cà phê mở ra, cô bé Thạc sĩ Y khoa xáp lại cười ngọt ngào nhưng giọng thì đầy gai nhọn:
“Chị à, gia đình anh Thanh có truyền thống nhiều đời làm bác sĩ. Bố mẹ anh ấy cũng muốn có con dâu cùng ngành. Chị đừng tiếp tục mơ tưởng hão huyền nữa. Chị không xứng với anh ấy một chút nào.”
Hoàng Anh không để tâm đến những lời Thy nói, cô thản nhiên đứng ngắm những hạt mưa đang rơi tí tách xuống nền gạch.
“Chị đừng tự tin sớm như vậy, sớm muộn gì họ cũng không chấp nhận một cô con dâu lắm thị phi như chị đâu. Có tin đồn chị cặp bồ và bao nuôi một nam ca sĩ mà…”
Loáng thấy xe ô tô của Thanh, Thy vẫy vẫy tay với anh rồi ngúng nguẩy đi theo đám bạn. Hoàng Anh thở hắt ra rồi ngồi vào trong xe.
Thanh hỏi cô:
“Con bé nói gì với cô đấy?” “Chẳng nói gì, chỉ chào thôi.”
Thanh đánh xe từ sảnh quán cà phê ra đường phố.
“Cô đừng lo, tôi không muốn yêu em gái của bạn thân.” “Sao thế?”
“Chẳng phải tôi sẽ phải gọi bạn thân tôi là anh Hai à? Tôi đâu có điên!”
Rồi Thanh quay sang nói với Hoàng Anh:
“Tôi đưa cô về rồi quay lại bệnh viện. Tối nay tôi phải trực đêm.”
Về đến nhà, Hoàng Anh đứng trên ban công nhìn xuống mặt sông Sài Gòn. Những lời Thy nói với cô khi nãy lại lởn vởn trong đầu. Một người hoàn hảo và tài năng như Thanh có xuất thân gia đình hiển hách như vậy, ba mẹ anh chắc hẳn sẽ kỳ vọng rất nhiều vào anh. Còn cô,
người có bối cảnh gia đình phức tạp liệu có tư cách để yêu anh không?
Một cơn gió mạnh thổi thốc qua làm tung bay chiếc rèm cửa. Ông Bằng bước lại nói với Hoàng Anh:
“Cô Hoàng Anh, người lái xe 51xxxxx lúc gây ra tai nạn nồng độ cồn vượt mức cho phép. Anh ta không có việc làm ổn định, hiện đang bị tạm giữ để điều tra.”
“Chú tiếp tục cho người theo dõi người thân của anh ta xem có gặp gỡ ai không?”
“Tôi biết rồi.”
Hoàng Anh khẽ cắn môi, chống cả hai tay xuống lan can, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Sở dĩ cô cho chú Bằng điều tra người lái xe tông thẳng vào xe Tú là vì có trực giác vụ này không đơn giản chỉ là một vụ tai nạn. Có nhân chứng cho thấy chiếc xe ô tô đó đã đỗ sẵn ở đoạn đường gần nơi xảy ra tai nạn. Cô bắt đầu nghi ngờ vụ này được âm mưu dàn dựng từ trước.
Ông Bằng đi rồi, Hoàng Anh xoay người lại dựa lưng vào thành lan can. Bật sáng màn hình điện thoại, cô mở ứng dụng Messenger rồi nhập tên một người bạn của cô bên Mỹ.
Hoang Anh Nguyen: [Này cậu, Cristine hiện đang làm việc trong tập đoàn của ba tớ, là bạn gái của chú Ba tớ. Cậu có thấy kỳ lạ không?]
Cô nhấn nút “Gửi” rồi tắt điện thoại. Khung cảnh năm năm trước ở Mỹ chợt hiện ra trong đầu.
Bang California USA
Bên trong tòa nhà văn phòng ở thành phố San Diego, Cristine và Hoàng Anh ngồi đối diện với nhau trong văn phòng lúc ba giờ sáng. Cả hai cố gắng hoàn thành bản báo cáo về dự án hợp tác với tập đoàn New City xây dựng khu phức hợp giải trí để gửi về công ty mẹ tại Việt Nam. Cristine nhấp một ngụm cà phê, cười sảng khoái nói:
“Xong dự án này mình dự định sẽ trở về Việt Nam làm việc, cậu có đi cùng mình không?”
“Mình cũng chưa biết nữa.”
“Cậu và mình hãy triển khai dự án xây trường học cho trẻ em nghèo, hai chúng ta sẽ cùng nhau huy động vốn được chứ?”
“Ồ, ý tưởng nghe có vẻ thiết thực đấy. Mình ủng hộ cậu.”
Lúc đó Cristine vẫn chưa biết Hoàng Anh là con gái của Chủ tịch tập đoàn bất động sản Hoàng Lâm. Cô ấy là cộng sự giỏi nhất mà cô gặp trong đời. Tiếc là cô ấy đột ngột rẽ sang một hướng khác, những dự định ban đầu của cả hai đều đã tan thành mây khói, giấc mơ và cả hoài bão đều vụt bay ra khỏi quỹ đạo. Cô ấy không còn là Cristine mà cô biết nữa.
Sáng hôm sau lúc đến tập đoàn, màn hình ti vi lớn ở sảnh hiện thông báo điều chuyển Giám đốc kinh doanh Nguyễn Hoàng Anh đến chi nhánh tập đoàn ở bang California USA. Hoàng Anh ngước mắt lên nhìn gương mặt mình trên màn hình cười khẩy.
“Có cần khoa trương đến vậy không Cristine?”
Cũng cùng thời điểm ấy, ông Bằng gửi cho cô một tin nhắn. Chuyện lần trước ông đã điều tra ra được người đứng đằng sau cho người theo dõi Hoàng Anh và cung cấp những thông tin bịa đặt về cô với cánh nhà báo chính là Henry, bạn trai của Cristine hiện đang sống ở Mỹ. Người lái chiếc ô tô 51xxxxx tông thẳng vào xe của Hoàng Tú cũng đã khai ra việc anh ta có nhận tiền từ một Việt Kiều. Hoàng Anh ngay lập tức lao thẳng vào phòng làm việc của Cristine để đối chất.
“Đồ tồi, rõ ràng hai chúng ta đi hai con đường khác nhau nhưng tại sao cô lại tự cho mình cái quyền được chà đạp người khác như vậy. Cô lợi dụng tôi để đặt chân vào gia tộc Hoàng Lâm còn chưa đủ hay sao mà cô còn tung tin bôi nhọ tôi, ngang nhiên cướp dự án của tôi và còn thuê người gây ra vụ tai nạn của em trai tôi. Tôi không phải là con cờ trong ván bài của cô. Hãy dừng ngay những hành động bẩn thỉu của cô lại trước khi tôi lột bộ mặt giả tạo của cô xuống.”
Cristine ngả lưng vào ghế xoay cười khẩy nói:
“Tôi chẳng chơi ván cờ nào cả, là tự cô chuốc lấy thôi.”
Hoàng Anh giơ điện thoại lên đọc vanh vách địa chỉ số điện thoại và cả tài khoản ngân hàng của Henry ở Mỹ cùng với bức ảnh một cậu bé trai sáu tuổi.
“Anh ta ở Mỹ mà cũng dài tay thật đấy nhỉ? Người bạn trai trong truyền thuyết của cô. Cô tưởng một tay có thể che trời được ư?”
Khuôn mặt của Cristine tái đi, ánh mắt cô ta thoáng ngỡ ngàng nhưng lại bình tĩnh ngay sau đó.
“Tôi không hiểu cô đang nói chuyện gì?”
“Tôi đang nói về Henry và đứa con trai của cô.” Giọng Hoàng Anh đanh thép, “Nếu cô và Henry còn tiếp tục làm những chuyện mờ ám đằng sau lưng tôi, cô có tin sẽ có một ngày gương mặt của cô và của cả Henry sẽ được lên trang nhất của những tờ báo hot nhất nước ta không?”
“Tôi thách cô đấy. Dù sao cô cũng sắp cút trở về Mỹ rồi.” “Được thôi, cứ chờ xem.”
Quay trở lại phòng của mình, Hoàng Anh bắt đầu dọn dẹp các vật dụng cho vào trong thùng giấy carton. Thật không ngờ kết cục của cô lại bị định đoạt bởi chính người đồng nghiệp mà cô từng tin tưởng nhất. Sao ở đời lại có những màn tréo ngoe như thế này cơ chứ. Bảy giờ tối, Hoàng Anh lái xe rời khỏi tòa nhà tập đoàn. Khi xe đến ngã tư đoạn giao chỗ tòa nhà Bệnh viện Đa khoa Aurora Center và trung tâm
thương mại Forest King, cô nhìn thấy cô bé Thạc sĩ Y khoa đang khoác tay Thanh cười nói trên vỉa hè. Nhìn qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Thanh, vẫn là nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
Hoàng Anh đỗ xe rồi bước vội qua lối đi rải sỏi dẫn vào trong quán cà phê, cô chọn bàn ngay cạnh cửa sổ sau đó nhìn về phía quầy pha chế gọi to:
“Chú ơi, cho cháu một ly cà phê đen.”
Chú chủ quán xuất hiện sau đó mấy phút, đặt ly cà phê đen trên bàn cùng với một ly sữa. Hoàng Anh bật laptop, ngước mắt lên định nói cô không gọi sữa, liền bắt gặp một ánh mắt sáng lấp lánh mà cô nhìn thấy lúc nãy trên đường phố.
Trời vẫn mưa rả rích. Quán cà phê vắng tanh. Trên bàn, hai ly cà phê đen đã nguội ngắt từ lâu. Từ lúc Thanh ngồi vào bàn tới giờ, anh và cô đều không nói với nhau câu nào. Cô lẳng lặng ngồi gõ bàn phím còn anh lơ đãng nhìn ngắm phố xá bên ngoài cửa sổ.
Ký ức giống như chiếc máy cát-sét cũ khi dò được tần số liền rè rè phát nhạc, đánh thức những kỷ niệm tưởng chừng đã bị chôn sâu tận đáy lòng. Hoàng Anh vẫn còn nhớ hồi năm lớp Mười một, hai đứa rủ nhau vào quán cà phê cóc nhưng chỉ gọi một ly cà phê đen.
“Sao bà lại cho sữa vào ly cà phê của tui chi vậy hả trừi?” “Cho tui uống với, bộ không được hả?”
“Thì bà kêu ly khác đi.”
“Không thích!” Lại tiếp tục cho thêm sữa vào cà phê, nhấp một ngụm thử xem, “Èo… đắng quá à. Uống không được.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, giọng có chút đùa cợt:
“Lúc nãy tôi nhìn thấy anh đi với cô bé Thạc sĩ Y khoa.” “À, con bé bắt tôi đãi bữa tối. Nó sắp quay lại Nhật rồi.”
Anh hất hàm, “Lại ghen à?”
Cô trề môi nhún vai tỏ vẻ không phải như vậy, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.
Giọng cô khẽ khàng:
“Đến khi nào thì chuyện tình cảm của chúng ta mới có tiến triển?”
Thanh cười cười:
“Cô nóng ruột thế à?”
Hoàng Anh liếc mắt nhìn anh:
“Nếu như tôi bị anh từ chối, tôi sẽ quay trở về Mỹ và hẹn hò với anh Michael ‘của tôi’.”
Cô ngân dài hai chữ “của tôi” miệng cố nén cười, vẻ mặt tươi tỉnh nhưng chỉ được mấy giây. Giọng cô buồn bã ngay sau đó:
“Thực ra công việc ở tập đoàn không thuận lợi lắm, tôi đã bị ông chú già của tôi đá trở lại Mỹ rồi.”
Cô quá hiểu chú Ba của cô. Ông sẽ đưa những người mà ông tin tưởng nắm giữ những vị trí cấp cao trong tập đoàn. Ban lãnh đạo đang có khá nhiều người ủng hộ và đứng về phía chú Ba. Dù cô là con gái của Chủ tịch nhưng cô biết sớm muộn gì cô cũng phải quay về chi nhánh của tập đoàn ở Mỹ.
Hoàng Anh nghĩ sống ở đây cô không cảm thấy vui vẻ gì, không bị bà nội ép đến chết thì cũng bị chú Ba trù dập thảm hại. Cô không ngán Cristine, chỉ là cô ta có chỗ dựa quá vững chắc. Nếu như đụng vào cô ta, cô sợ là chú Ba sẽ không tha cho cô.
Cô đã quá mệt mỏi và áp lực với cuộc sống trong gia tộc hào môn. Cô muốn lựa chọn cuộc sống an nhàn thay vì gia nhập phe cánh đấu đá lẫn nhau, đáng sợ và không hợp với tính cách của cô một chút nào.
“Lúc tôi về nước, tôi định làm việc ở tập đoàn vài năm sau đó quay trở lại Mỹ, nhưng không ngờ tới việc mình sẽ phải quay lại đó sớm hơn dự định.”
Ánh mắt người đối diện thoáng sững sờ sau đó lóe lên tia nhìn u ám, Hoàng Anh bắt gặp liền cười cười:
“Đừng nói với tôi là anh sẽ buồn trước sự ra đi của tôi chứ? Bên cạnh anh chẳng phải vẫn còn cô bé Thạc sĩ Y khoa cơ mà.”
Cô gập laptop lại bỏ vào trong túi xách cười bảo: “Chào anh, tôi về trước nhé.”
Hoàng Anh sải bước đi qua những dãy bàn ghế trống rồi đẩy cửa quán cà phê đi bộ ra khỏi hẻm. Những cơn gió thổi thốc qua tàn cây hai bên đường làm rơi rụng những chiếc lá già úa. Phố xá tấp nập người qua lại. Tiếng bước chân vội vã của Thanh vang lên phía sau lưng. Anh giữ cánh tay cô lại giọng gay gắt:
“Cô định cứ thế mà bỏ đi thật à?”
Hoàng Anh ngước đôi mắt đen láy nhìn anh cười bảo: “Thế anh bảo tôi phải làm thế nào? Dự án mà tôi theo đuổi suốt một tháng trời đã bị người khác cướp mất. Tôi chẳng còn lý do gì để mà ở lại đây cả.”
“Thật ngu ngốc, ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn y hệt như một đứa trẻ không chịu lớn, lúc nào cũng sống thu mình trong vỏ ốc. Người bệnh cần phải miêu tả bệnh tình của mình ra với bác sĩ thì họ mới chẩn đoán và đưa ra phương thức chữa trị hiệu quả. Nếu bệnh nhân cố tình giấu giếm bệnh thì mãi mãi họ sẽ không bao giờ được chữa trị. Cô có cảm thấy bản thân mình quá ấu trĩ không?”
Ánh mắt anh nhìn cô thoạt nhìn trông tĩnh lặng như nước nhưng ẩn chứa đằng sau nó sự phẫn nộ và chán ghét, giống như có ai đó ném đá vào mặt hồ đang phẳng lặng.Hoàng Anh giật mạnh tay ra, đôi mắt mở to giận dữ, hai hàng lông mày nhăn tít cả lại. Cô hét vào mặt Thanh ngay trên đường phố đông người qua lại:
“Ai cho anh cái quyền xía vào chuyện của tôi? Tôi đi hay ở liên quan gì đến anh?”
Gương mặt Thanh không chút biến sắc, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh như băng:
“Cô đã từng coi ai là người quan trọng nhất với mình chưa? Cô đã từng trải qua cái cảm giác người đó bỏ đi mà không nói một lời từ biệt với cô chưa? Tôi biết cô có những vết thương lòng nằm sâu bên trong nhưng tại sao cô không chịu nói với tôi? Nếu như vậy hai chúng ta đã không phải bỏ lỡ nhau mười ba năm.”
Cô mím chặt môi, nước mắt trào ra chảy dài trên gò má, hai bàn tay nắm chặt lại run rẩy. Anh nhìn xoáy vào mắt cô nói tiếp:
“Cô lúc nào cũng chỉ biết trốn chạy, tại sao cô không ở lại đối mặt với những nỗi đau của chính mình? Chỉ có như vậy cô mới được chữa lành hiểu không?”
Hoàng Anh khẽ cắn môi dưới rồi lia đôi mắt đau đáu nhìn Thanh. Cô không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi vào trong xe ô tô. Chiếc BMW sau đó lao đi mất hút.
Lái xe thẳng vào trong ga ra bên dưới căn nhà ba tầng của Hoàng Phong, Hoàng Anh bước lên cầu thang thông với phòng bếp, tự tiện mở tủ lấy ra một chai rượu ngoại. Hoàng Phong đang chơi đùa cùng với một chú chó Husky tên Rum liền đứng dậy mở tủ lạnh lấy thịt bò khô và khay đá đặt lên trên mặt quầy bar. Hoàng Anh mặt hầm hầm cầm theo hai chiếc ly thủy tinh đi lại. Ông chú quý hóa của cô liền từ chối:
“Chú không uống với cháu đâu. Tối nay quán bar có khách VIP đến, chú phải đích thân ra mặt tiếp đón.”
Ngồi lên trên chiếc ghế cao, Hoàng Anh rót rượu òng ọc ra ly rồi bỏ vào trong đấy mấy viên đá đưa lên miệng uống ừng ực. Hoàng Phong trố mắt bảo:
“Trời đất! Cái con bé này uống rượu như uống nước lã thế!”
Đặt ly rượu phát ra tiếng “cạch” xuống mặt đá, Hoàng Anh nằm dài trên quầy, giọng cô buồn bực:
“Chú Tư à, cháu sắp bị đuổi cổ về Mỹ rồi. Người cháu thích thì bảo cháu là đồ ngốc chỉ biết chạy trốn mà không dám đối mặt. Cháu phải làm gì bây giờ hả chú Tư?”
Phong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hoàng Anh, tay chống cằm.
“Chú biết hiện giờ cháu đang cảm thấy rối bời nhưng cháu hãy thử nghe theo tiếng trái tim mách bảo, đừng chỉ chăm chăm nghe theo lý trí cứng nhắc. Khi đó cháu sẽ tìm được đáp án.”
Anh vỗ nhẹ vai cô mấy cái rồi bảo:
“Thôi, chú đến quán bar đây. Lát về nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Nói xong, Hoàng Phong rời khỏi quầy, đi thẳng xuống dưới ga ra. Hoàng Anh cầm ly rượu lên lắc lắc mấy viên đá còn sót lại trong ly. Chú Tư nói đúng, trái tim luôn biết ta cần gì, muốn gì và làm thế nào để có được hạnh phúc. Nếu như quay trở lại Mỹ cô sẽ chẳng khác nào một con rùa rụt cổ chỉ biết trốn chạy. Từ trước đến giờ cô đã nghe theo lý trí quá nhiều mà quên mất rằng trái tim cũng cần được lắng nghe.
Cô rời khỏi quầy bar, đi đến trước bức tranh sơn dầu treo chính giữa phòng khách. Một bức tranh sống động, đẹp và đượm buồn về một người bị nhốt bên trong lồng chim, rõ ràng là cửa mở nhưng người đó vẫn ngồi im lìm bó gối và sợ sệt. Tranh nền được vẽ rất đậm và chắc, người họa sĩ đổ tràn trên khung vải sắc màu tươi sáng và rực rỡ đan xen cả mảng màu u tối giống như muốn truyền tải thông điệp rằng, một khi người kia bước ra ngoài chiếc lồng sẽ gặp cả cái thiện và cái ác.
Hoàng Anh đưa tay lên mũi vuốt mấy cái, đăm chiêu một hồi rồi cầm điện thoại lên gọi cho ông Bằng:
“Đã đến lúc thu lưới rồi chú ạ!”